Thiên Kỷ Đại Cát

Vẻ Đẹp về Mùa Xuân Trong Thơ Đường

17 tháng 10 2024
THIÊN KỶ ĐẠI CÁT

Mùa xuân là mùa đầy hy vọng và sức sống. Đó là một mùa đẹp đến nao lòng, và truyền cảm hứng cho nhiều nhà thơ trên khắp thế giới từ khi thơ ca ra đời. Trong nền văn hóa thơ ca thịnh vượng của Thời đại Hoàng kim Trung Quốc, triều đại nhà Đường, có vô số bài thơ về mùa xuân, mỗi bài đều thấm đẫm cảm xúc và sự thanh tao của nhà thơ; mỗi bài đều để lại dấu ấn vẻ đẹp vĩnh cửu trên trang sử.

Xuân Hiểu

Xuân miên bất giác hiểu
Xứ xứ văn đề điểu
Dạ lai phong vũ thanh
Hoa lạc tri đa thiểu

Dịch nghĩa:

Buổi sớm mùa xuân
Giấc ngủ đêm xuân không biết trời sáng
Nơi nơi đều nghe thấy tiếng chim hót
Đêm qua trong gió mưa
Chẳng hay hoa rụng nhiều hay ít?  

(Theo Epoch Times)

Vào một ngày xuân dễ chịu, người kể chuyện tỉnh giấc bởi tiếng chim hót và lặng lẽ suy ngẫm về vòng đời của hoa nở hoa tàn, giống như những thăng trầm của cuộc sống. Bài thơ "Xuân Hiểu" được sáng tác bởi nhà thơ Đường Mạnh Hạo Nhiên trong thời gian ông ẩn cư tại núi Lư. Cảm xúc yên bình và tách rời của nhà thơ thấm đượm vẻ đẹp của cảnh xuân.

Xuân Dạ Hỉ Vũ

Mưa lành biết đến khi cần,
Xuân về rồi, đó là mùa trăm hoa.
Mưa thầm lặng trong gió mơn,
Thấm nhuần khắp đất, muôn hoa bừng dậy.

Đường hoang chìm trong mây mờ,
Chỉ thấy thuyền con thấp thoáng chập chờn.
Sáng mai xem lại những giọt mưa vương,
Hoa ướt gục đầu trước sự sống còn.

Bài thơ bắt đầu với sự tươi mới, vui vẻ và lãng mạn, nhưng vẫn thể hiện mối quan tâm của nhà thơ Đường Đỗ Phủ đối với dân chúng. Trong bài thơ này, người dân, nhiều người là nông dân, được đại diện bởi đất đai, khao khát mưa để nuôi dưỡng và phát triển trong mùa xuân. Ông cũng ám chỉ đến sự tham nhũng trong kinh đô hoàng gia. Đỗ Phủ đã truyền tải lòng trắc ẩn của mình đối với tất cả chúng sinh qua nhiều tác phẩm sinh động, và được xếp hạng trong số những nhà thơ vĩ đại nhất của thời Đường.

Tặng Ông Quan Thủy Lợi Trương Thập Bát Vào Đầu Xuân

Phố Thiên đầm ướt mưa phấn,
Chẳng cỏ nào, từ xa xa nhìn trông.
Mùa xuân đẹp nhất đã đến,
Vượt xa thủ đô mờ mịt hàng liễu.

Đây là một bài thơ của nhà thơ Đường Hàn Dũ khi ông gần sáu mươi tuổi, sau khi mời bạn mình là Trương Kỷ cùng thưởng xuân—một lời mời mà Trương Kỷ đã từ chối. Thật đáng khâm phục khi một người lớn tuổi, đã trải qua nhiều khó khăn trong cuộc sống, vẫn có thể duy trì sự nhiệt huyết sôi động như vậy. Ông nói với bạn mình: Mùa xuân có cảnh đẹp nhất trong năm, và đầu xuân là phần đẹp nhất; cỏ non vừa nhú, chưa thực sự là cỏ, nhưng lại là một trong những cảnh sắc tuyệt vời của đầu xuân. Hàn Dũ viết khi ông xa kinh đô, vì vậy việc nhắc đến vẻ đẹp của cỏ chỉ từ xa và không gần gũi ngụ ý rằng, dù họ cách xa kinh đô, nhưng cũng rất đẹp.

Hoa Đào Chùa Đại Lâm

Hương hoa trần thế tháng Tư,
Phai nhạt khi héo, muôn hoa khắp đường.
Hoa núi đền khởi đầu nở rộ,
Mùa xuân nỗi oán không còn nơi về.

Cũng chẳng rõ số phận sẽ ra sao,
Giữa những thay đổi này, vẫn đợi.

Đây là một bài thơ du hành của nhà thơ Đường Bạch Cư Dị khi ông đang làm quan tại Giang Châu. Nó có thể được coi là một kho báu trong thể thơ tứ tuyệt. Thế giới ấm dần lên vào tháng Tư đã mất đi dấu vết của muôn hoa, nhưng may mắn là người ta có thể thấy hoa đào nở rộ tại chùa núi xa xôi. Những thăng trầm của cuộc đời, những cơ hội bất ngờ, chẳng phải giống như cuộc gặp gỡ kỳ diệu của hoa đào ở Chùa Đại Lâm hay sao?

Chúng tôi hy vọng những vần thơ về mùa xuân này sẽ mang lại cảm hứng và hy vọng cho bạn trong mùa này. Đừng quên ghé thăm trang "Blossoming into Spring" để thưởng thức vẻ đẹp của mùa xuân được chia sẻ bởi Shen Yun Collections.

Nguồn: shenyuncollections.com