Vương Chiêu Quân – Người đẹp mang hòa bình
Người xưa lưu truyền một truyền thuyết về Tứ đại mỹ nhân của Trung Hoa — bốn người con gái sống ở những triều đại khác nhau, mang vẻ đẹp kỳ diệu, khiến: cá phải lặn sâu khi thấy Tây Thi, trăng nép mình vì Điêu Thuyền, hoa e thẹn trước Dương Quý Phi, và chim sa khi nhìn thấy Vương Chiêu Quân.
Vương Chiêu Quân sinh vào thời Tây Hán cách đây 2000 năm. Nàng không chỉ đẹp — vẻ đẹp của sự thanh khiết, dịu dàng nhưng không yếu đuối — mà còn có học thức, cầm kỳ thư họa đều tinh thông. Trong thời đại ấy, những thiếu nữ tài sắc được tuyển vào cung, hy vọng trở thành thê thiếp của hoàng đế.
Có chuyện rằng, vào thời ấy, họa sĩ trong cung sẽ vẽ chân dung các cung nữ để dâng lên hoàng đế tuyển chọn. Nhưng hoạn quan nắm quyền đã biến quy trình ấy thành một cuộc đổi chác. Ai không chịu đút lót, tranh vẽ sẽ bị bôi nhọ. Vương Chiêu Quân — dù vào cung nhưng không bon chen, không luồn cúi. Nàng từ chối đút lót. Và vì thế, bức tranh của nàng bị họa sĩ cố tình vẽ thêm một nốt ruồi “thương phu trích lệ” — dấu hiệu gở đối với vận mệnh phu quân. Hoàng đế nhìn tranh, tưởng là nhan sắc tầm thường, liền bỏ qua, không một lần triệu kiến.
Cùng thời gian ấy, phương Bắc rúng động bởi những cuộc xâm lấn của bộ tộc Hung Nô. Triều đình Hán, sau nhiều năm chiến sự, chấp nhận nghị hòa bằng một cuộc hôn nhân. Thủ lĩnh Hung Nô không muốn lấy thường dân — ông muốn cưới công chúa. Nhưng hoàng đế, không nỡ gả con gái ruột, đã cho tìm một người thế thân. Và thế là, bức chân dung không mấy nổi bật của Vương Chiêu Quân được dâng lên. Nhà vua xem lướt qua, gật đầu.
Chỉ đến khi nàng bước ra, chuẩn bị rời hoàng cung để làm dâu nơi đất khách, hoàng đế mới lần đầu được gặp nàng, sững sờ. Nàng quá đẹp, y phục lộng lẫy, dáng vẻ đoan trang như tiên giáng trần. Nhưng đã quá muộn, nhà vua đành ngậm ngùi đồng ý.
Nàng rời kinh thành, băng qua những dãy núi, vượt thảo nguyên, đi về phương Bắc xa xăm. Một lần đi, là mãi mãi không trở lại.
Người Hung Nô hân hoan đón nàng. Từ cuộc hôn nhân ấy, một nền hòa bình kéo dài hơn nửa thế kỷ đã được thiết lập. Biên cương yên ả. Nhân dân tránh được khói lửa. Nàng Vương Chiêu Quân — cô gái mang trong mình vẻ đẹp thanh cao và trái tim can trường — đã hy sinh cuộc đời riêng để đổi lấy bình yên cho muôn dân.
Có người nói, nàng không phải người trần. Rằng nàng là tiên nữ được Thiên giới phái xuống, mang theo sứ mệnh hóa giải chiến tranh, gắn kết hai dân tộc từng đối đầu.
Trong văn hóa Trung Hoa cổ, người ta tin rằng mọi sự trọng đại trong lịch sử đều là do Trời định. Từ vận mệnh đế vương đến hưng vong của triều đại — tất cả nằm trong Thiên ý. Hoàng đế được gọi là “Thiên tử” — con của Trời — vì ông được trao cho Thiên mệnh.
Như vậy, nếu một con người có thể làm thay đổi bánh xe lịch sử, để lại dấu ấn không phai, thì hẳn người ấy không chỉ là phàm nhân. Có lẽ, từ vẻ đẹp của nàng, trí tuệ nàng mang, đến cả bước chân đưa nàng vào cung và rẽ ngang số phận, đều là những nước cờ đã được sắp đặt từ một nơi cao hơn — nơi ánh mắt của con người không thể chạm tới.
Tham khảo từ bài viết trên website: shenyun.org